Vào một ngày đông bác đi thăm quanh khu vườn nhà mình thì gặp một con Rắn nằm thẳng đơ, đông cứng vì giá rét, nó nằm bất động dưới lớp tuyết dày chẳng hòng sống được nửa giờ. Bác nông dân thương tình mới nhặt đem về nhà mà không hề tính đến hậu quả của hành động nhân từ ấy. Bác đặt con rắn xuống nền nhà, sưởi ấm cho nó. Con vật lạnh cóng dần dần hồi phục nhờ hơi ấm trong nhà. Linh hồn nó cũng dần trở lại cùng với sự giận dữ, nó ngẩng đầu một chút rồi ngay lập tức phồng mang như cha mẹ mình. Bác nông dân liền giận dữ nói:
- Đồ bạc bẽo, mi trả công cho ta như thế à? Thế thì mi phải chết.
Vừa dứt lời bác vớ lấy cây rìu và băm hai nhát vào con Rắn khiến nó đứt ra làm ba đoạn: khúc giữa, khúc đầu và khúc đuôi. Con vật quằn quại nhảy dựng hòng chắp các khúc lại nhưng nó sao có thể làm được điều đó.
Lòng nhân từ vốn rất quý nhưng điều quan trọng là lòng nhân từ ấy phải dành cho ai xứng đáng. Còn đối với những kẻ bạc bẽo vô ơn thì không cần phải rủ lòng thương những kẻ ấy có chết thảm cũng đáng.